Để điện thoại xuống, Ôn Văn thoáng có chút chờ mong.

"Ra ngoài một chuyến thay đổi tâm tình cũng không tệ, trước đó mình đã tiến vào trạng thái ở trước mặt đám người kia, lần này nói không chừng cũng có thể tìm được cửa đột phá từ bọn chúng."

Vì thế Ôn Văn lại tới khi đèn đỏ kia, sau đó phát hiện nơi này đã bị phong tỏa.

Phong tỏa nơi này không phải bên chính phủ mà là một đám đàn ông mặc áo trắng tay lửng, bọn họ đứng thành hai hàng, ở chính giữa chừa ra một con đường.

Sao giống tình cảnh đón tiếp của xã hội đen trong mấy bộ phim xưa vậy trời, Ôn Văn nhướng mày, không phải là gì anh chứ.

Nếu thật là vậy thì... xấu hổ quá.

Ôn Văn xuống xe, đang định đi vào trong khu đèn đỏ thì nhìn thấy một người đàn ông đầu hói cao không tới một mét sáu nhưng vòng bụng đã sấp sỉ một mét sáu chầm chầm chạy tới.

Nếu mắt không tốt lắm thì sẽ không phân rõ là đang chạy hay là lăn tới nữa.

Người đàn ông tròn như quả bóng cao su kia chạy tới trước mặt Ôn Văn, khom người nói: "Ngài chính là Ôn Văn đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu, tận mắt nhìn thấy thì đúng là đồn đãi không nhầm chút nào."

Lúc người đàn ông này nói chuyện thì lộ ra chiếc răng vàng, thoạt nhìn có chút gian gian.

Ôn Văn nheo mắt nói: "Tôi cũng không nổi danh gì nên đừng có nói mấy lời khách sáo ấy lừa tôi, tôi chỉ tới nhận xe thôi, không cần bày ra chiến trận lớn vậy.

Người đàn ông khiêm tốn nói: "Không quan trọng ngài là nhân vật nào, có thể hạ cố tới chỗ tôi đã là cho tôi mặt mũi rồi."

Người đàn ông này tên là Triệu Kim Võ, người trong giới gọi là Kim Nha ngũ gia, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ngờ nghệch nhưng thật ra chính là một kẻ hung ác người gặp người sợ.

Đối với người bình thường thì hắn chính là một nhân vật lớn.

Sau khi liên bang thống nhất, những thế lực tồn tại trong mặt tối xã hội như bọn họ muốn tồn tại thì không thể không thỏa hiệp, vì thế trông hắn vẫn luôn nở mày nở mặt thế thôi chứ vẫn luôn cụp đuôi với người ta.

Lâm Triết Viễn không có khả năng tự mình làm chuyện này, vì thế đã giao cho cấp dưới của mình, mà cấp dưới thì lại coi đây là chính sự mà xử lý.

Chính sự của Hiệp Hội Thợ Săn thì toàn bộ trên dưới thành phố Phù Dung Hà này đều phải phối hợp, vì thế có thể đoán được Triệu Kim Võ nhận được bao nhiêu áp lực.

Phải biết, là một băng nhóm xã hội đen, ở thành phố Phù Dung Hà này bọn hắn cũng không phải băng lớn nhất.

Chính vì thế mặc dù chỉ là bồi thường một chiếc xe mà Triệu Kim Võ cũng làm ra thế trận lớn như vậy.

Ngoại trừ bồi thường thì hắn còn muốn tự mình gặp gỡ người gây ra trận giông bão này, xem thử xem Ôn Văn là người thế nào.

Hắn đã tự mình kiểm tra thương tích của đám đàn em, xương cốt cả cánh tay bị bẻ gãy, một cái răng đều gãy tận gốc, đời này đừng mong lăn lộn nữa.

Vì thế hắn biết Ôn Văn không phải là người bình thường.

Trước khi gặp Ôn Văn, hắn đã tiến hành bổ não về thân phận thật sự của Ôn Văn, hắn cho rằng Ôn Văn chính là vua của những người lính trong tiểu thuyết mạng!

Chính là loại người từng làm chức vị rất lớn trong quân đội nhưng đã giải ngũ tiến vào xã hội lăn lộn.

Người như Triệu Kim Võ chính là loại nhân vật phản diện dễ dàng bị lật đổ trong các câu chuyện, vì thế hắn không muốn mình rơi vào kết cục đó, Triệu Kim Võ vẫn luôn tỏ ra khúm núm.

Được xem là một người bình thường không thể tiếp xúc với thế giới khác, Triệu Kim Võ có nghĩ nát óc cũng không đoán được Ôn Văn rốt cuộc là người thế nào.

Triệu Kim Võ vừa nghĩ lung tung vừa dẫn Ôn Văn tới xem chiếc xe mình được bồi thường.

Đó là một chiếc xe thể thao đỏ thẫm, đường cong lưu loát, phối màu hoàn mỹ, mỗi phần bộ phận xe đều toát ra mùi tiền.

Ôn Văn không quá quan tâm tới tin tức về ô to cho lắm, ngoại trừ những mẫu thường thấy thì anh không kể được tên những loại khác.

Bằng không trước đây cũng không mua một chiếc xe rởm để đỡ phải đi bộ như vậy, vì thế hiển nhiên anh cũng không nhận ra chiếc xe này là hiệu gì, chỉ biết là trông rất đắt đỏ.

Trước khi trở thành người siêu năng, có lẽ táng gia bại sản anh cũng không mua nổi.

"Chậc chậc, sa đọa quá.... có điều tôi thích đấy."

Ôn Văn gật gù đắc ý đảo quanh chiếc xe kia, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ sờ.

Xe chính là vợ của đàn ông, vợ cũ bị đám này phá hoại, bây giờ đổi lại một người vợ mới siêu siêu đẹp thì cũng không tệ.

Đàn ông mà, chính là sinh vật có mới nới cũ.

"Đám khốn trêu chọc ngài đêm đó đã bị tôi trói lại rồi, ngài muốn xử lý thế nào cũng được." Triệu Kim Võ tiến tới trước mặt Ôn Văn, dáng vẻ thâm độc nói.

Ôn Văn vỗ cái chỏm đầu bóng lưỡng của hắn, quát lớn: "Sao ông lại nghĩ theo hướng âm u vậy chứ, đền xe là được rồi, đừng làm chuyện dư thừa."

Xe này tám chín phần mười là Triệu Kim Võ ra tiền, Ôn Văn nếu không nói câu này thì đám côn đồ kia chỉ sợ không thấy được mặt trời ngày mai.

Vỗ xong, Ôn Văn ôm cổ Triệu Kim Võ, nhỏ giọng nói: "À đúng rồi, bên bọn ông có làm mấy cái việc đặc biệt hèn hèn vô sỉ, làm người ta đặc biệt khó chịu không vậy?"

Sắc mặt Triệu Kim Võ có chút quái dị, không biết nên trả lời thế nào, người này hoặc là EQ bằng không, hoặc là cố ý muốn kiếm chuyện.

Có câu thà chịu chết chứ không chịu nhục, người trong băng đảng như bọn họ coi trọng nhất chính là mặt mũi, lời này của Ôn Văn chẳng khác nào xé mặt bọn họ, hẳn là phải trở mặt ngay với Ôn Văn mới đúng.

Nhưng nghĩ tới thảm trạng của đàn em mình, lại nhìn cần cổ mình cũng đang nằm trong tay người ta, Triệu Kim Võ không trở mặt.

"Đừng hiểu nhầm, ông cứ nói cho tôi biết là có hay không thôi, tôi có việc cần, phải bẩn một chút, càng bẩn thì tôi càng vui, sau này không thiếu chỗ tốt cho ông đâu."

Ôn Văn nhướng nhướng mày nói, thuận tiện đưa tay chùi mỡ dính trên tay lên quần áo Triệu Kim Võ vì vỗ đầu hắn khi nãy.

Triệu Kim Võ do dự một chút mới nói: "Còn phải xem xem ngài muốn làm gì nữa, tuy chúng tôi không đi đường ngay nhưng có một số việc sẽ không làm."

"Cũng không có gì, chỉ muốn bọn ông bắt cóc tôi, sau đó đánh đập tôi, muốn tàn bạo cỡ nào thì cứ chơi cỡ ấy." Ôn Văn hời hợt giải thích.

Triệu Kim Võ giật bắn người thoát ra khỏi tay Ôn Văn, kinh ngạc nhìn anh.

Người này là siêu cấp cuồng bị ngược đãi à? Cho dù chơi trò đó thì cao lắm cũng chỉ là dùng roi quất vài cái, dùng nến nhỏ vài giọt thôi, có ai chơi lớn tới mức tìm người bắt cóc mình không chứ?

Sau đó Triệu Kim Võ nghĩ tới giá trị vũ lực của Ôn Văn, tên này không phải đang câu cá, tìm ra tội chứng của bọn họ rồi một lưới quơ hết đó chứ?

Triệu Kim Võ bi thương nói: "Ngài muốn đối phó bọn tui thì việc gì phải tốn công tốn sức vậy chứ, chỉ cần nói một tiếng bảo tôi bó tay chịu trói là được rồi."

"Aiz, trí tưởng tượng của ông đừng có phong phú quá như vậy."

Ôn Văn móc móc lỗ tai, tay khẽ xoay xoay mấy thỏi vàng ròng, đây là những thỏi vàng cuối cùng trong tay anh.

"Chuyện này nếu ông làm thì số này là của ông, nếu ông không chịu làm thì tôi không để yên vụ xe đâu." Ôn Văn uy hiếp.

Uy hiếp nhưng người như vậy nhưng Ôn Văn hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý nào.

Nghe thấy lời này, Triệu Kim Võ lập tức kinh sợ, vội vàng đáp ứng.

Vì một chiếc xe rởm mà kinh động tới nhiều ông lớn như vậy, nếu vấn đề này không giải quyết êm xuôi thì nhân vật nhỏ như hắn không thể nào gánh vác nổi.

Vì thế, Ôn Văn đi tới ôm vai bá cổ Triệu Kim Võ, bắt đầu bàn bạc chi tiết.

"Ông cứ làm thế này thế này thế này, không cần phải sợ quá ác, chỉ sợ thiếu ác thôi."

Triệu Kim Võ nghe yêu cầu của Ôn Văn mà nhíu mày, hắn không ngờ lại có người đối xử với mình như vậy, ngay cả kẻ thù cũng rất hiếm khi hành hạ như thế.

...

1.27036 sec| 2408.93 kb